BĂNG SỐ 07
(BBT:BN,07,B00:00:00)Trước khi tiếp tục bài
giảng này, Thầy xin nhắc lại với quý thầy ở trong Tu viện của mình
có những gương hạnh mà quý Thầy cần phải bắt chước. Vì trong thời
đức Phật, (BBT:CĐ,07A,B00:29:13)đức
Phật hay nhắc tất cả các vị tỳ kheo hãy nương vào cái hạnh của ông
Xá Lợi Phất và ông Mục Kiền Liên để mà tu tập. Thì ở trong chúng
hiện giờ chắc cõ lẽ không phải cái lời Thầy nói là nói suông, mà
cái lời nói nó còn có sự chứng nghiệm của quý thầy, quý thầy thấy ở
trong chúng của mình, ai là người tu được những cái gì, làm được
những cái gì đó là những người gương hạnh của chúng ta để chúng ta
tiếp tục trên con đường tu tập. Vì không có những gương hạnh đó thì
chúng ta biết lấy ai mà gương hạnh? Còn nếu lấy Thầy, thì thấy Thầy
là cao vời vợi cho nên không gần gũi với mình. Vì có những người bạn
đồng tu, đồng thực hiện được, cho nên trong thời đức Phật cũng có
nói: đức Phật đã thực hiện được những gì đức Phật nói, nói thật,
nói không có dối trá, nói không có lừa gạt ai và những người chứng
nghiệm được lời đức Phật đó là những đệ tử của đức Phật, cũng
làm được cũng như Phật, cũng chứng được những kinh nghiệm đó. Cho nên
qua thời gian hướng dẫn quý thầy thì hôm nay Thầy thấy trong chúng ta
có những người tu được đáng làm gương cho chúng ta.
Người thứ nhất
mà ở trong Tu viện này mà làm gương cho chúng ta đó là cái gương độc
cư. Người thứ nhất mà quý thầy đã từng đến đây để sống 1 tháng, 2
tháng, 3 tháng…chắc chắn ai cũng phải công nhận rằng Minh Tông là
người mà đã sống độc cư đệ nhất ở đây. Nghĩa là không bao giờ tiếp
duyên nói chuyện với một người nào kể từ khi bước chân vào đây cho
tới bây giờ. Chắc chắn là quý thầy ai từng ở đây sống một thời gian
dài với Minh Tông thì thấy được cái hạnh này. Đó là cái để chúng ta
bắt chước những người có gương hạnh, giữ gìn đúng không có còn sai,
đó là Minh Tông, Minh Tông là người ngồi gần đây mà đeo mắt kiếng,
chắc cõ lẽ là quý thầy biết.
Cái người thứ 2
mà giữ gìn cái hạnh giờ giấc nghiêm túc tu hành, giữ gìn cái hạnh
mà không ăn uống phi thời đó là Mật Hạnh. Sau thời gian rời khỏi Tu
viện để đi đến bệnh viện trị bệnh, biết bao nhiêu sự cám dỗ về sự
ăn uống, mà qua cơn bệnh của mình, hầu như là có những lời khuyến
khích về cái vấn đề ăn uống, nhất là những bác sĩ thế mà Mật Hạnh
cũng giữ không phi thời dù một cái bánh, dù một cái kẹo cho đến 1
ly nước cũng không phi thời. Đó là những gương hạnh. Gần đây thì Chánh
Đức có gửi cho thầy một ít thuốc mà đã pha sẵn ở trong cái phích.
Rồi nói về cái bệnh của Mật Hạnh thì Chánh Đức có lòng tốt muốn
muốn chỉ cách cho Mật Hạnh uống cái thuốc đó để trị cái bệnh, và
đồng thời có thêm đậu xanh vào trong đó hoặc bỏ chút ít đường. Nhưng
mà qua những điều này thì Mật Hạnh không bằng lòng trong vấn đề thọ
dụng, thà là chết chứ không thọ dụng cái phi thời. Vì uống thuốc
đâu phải là đợi mình ăn cơm rồi mình uống 1 lần, mà phải uống nhiều
lần ở trong ngày. Cho nên Mật Hạnh cũng không chấp nhận, thà là mình
chết chứ không phi thời. Đó là người mà ăn uống không phi thời và giữ
gìn giờ giấc nghiêm túc, giờ nào ra giờ nấy đó là Mật Hạnh. Vậy là
những người có gương như vậy chúng ta nên bắt chước, vì coi vậy chứ
chúng ta chưa hẳn đã là giữ gìn trọn vẹn được. Môi trường nó dễ cám
dỗ chúng ta, mà trước những môi trường cám dỗ mà Mật Hạnh vẫn giữ
được cái hạnh như vậy là cái điều mà chúng ta phải noi gương cái người
đã làm được.
Cái người nữa,
người này biết xấu hổ, cố gắng giữ gìn những cái xấu hổ để cho
mình giữ cái tâm xấu hổ đó, tức là tàm quý để thực hiện những
lỗi lầm của mình, cố gắng hàng ngày khắc phục để sửa, người đó
biết xấu hổ thực sự và thấy rằng con đường tu tập của mình cần
phải có những sự xấu hổ đó và từng khắc phục những lỗi lầm mà
mình đã lầm lạc. Người đó là Chơn Huệ. Sau thời gian ở đây Thầy thấy
Chơn Huệ rất là hối hận qua những sự việc xảy ra là huynh đệ đến
nói chuyện hoặc thế này thế khác, mà mỗi lần như vậy thì tâm Chơn
Huệ rất là xấu hổ và rất là hối hận. Người mà đã có tâm hối hận
mà hàng ngày cố gắng để giữ cho đúng những gương hạnh ở đây thì Thầy
thấy cũng là rất ít vì chưa biết xấu hổ. Khi mà kỷ luật hoặc giới
luật của Phật đã đặt ra hoặc là Pháp của Phật đã dạy mà chúng ta đã
làm không đúng một lần, hai lần mà chúng ta không biết xấu hổ thì
chúng ta sẽ phạm hoài, và những người đó không bao giờ đi đến con
đường của đạo được.
Và người biết
xấu hổ để cố gắng sửa mình, hối hận trong tâm của mình hằng những
lỗi nhỏ đó là Thiện Huệ, một người mà cũng sống trong chúng ta đây.
Chúng ta cũng biết đó là huynh đệ của chúng ta chứ không phải ai xa
lạ.
Còn
cái người thứ 4, người này từng đã theo học Thầy cách đây 6, 7 năm
trong mùa hạ an cư đó, người này cũng quyết tâm theo Thầy tu
học nhưng vì không đủ duyên, và cắt không đứt gia đình, nghĩa là cắt
không rời được những sự ràng bó cũng như ở trong chùa chiền, hoặc là
ở trong tình cảm gia đình của mình, cho nên muốn theo Thầy rất lâu
nhưng mà không theo được cho đến mãi hôm nay. Mùa hạ năm rồi cũng có
dự định đến đây cũng rồi cũng cắt chưa được, năm nay quyết dứt bỏ
để mà đến đây với Thầy tu tập thì người đó là Thiện Thuận. Người
mà cùng vào sau, có thể có khi mà vào đồng 1 lượt với quý thầy trong
hạ này, cũng có khi mà đã vào sau, nhưng người này đã quyết tâm trên
con đường tu tập cho nên có sự xả tâm như vậy để rốt ráo đến đây tu
tập. Cũng như trước kia Minh Tông đã bỏ cả gia đình mẹ đang đau, con
cái còn nhỏ đi học mà vẫn quyết tu hành, cắt đứt tình cảm của
mình, cắt đứt cái nhiệm vụ, bổn phận lo lắng của mình mà để thực
hiện. Thì người mà thứ hai thì Thầy thấy qua thầy Thiện Thuận dứt bỏ
chùa mình, dứt bỏ những cái mà đang trói buộc mình để mà thực hiện cho
được. Khi vào đây Thầy cũng thử xem coi có giữ độc cư được hay không
thì thầy cũng cố gắng. Khi phật tử và gia đình có đến thăm thì Thầy
đến Thầy hỏi ý thì thầy xin Thầy để giữ gìn đừng có cho nói
chuyện, đó là trong mấy tháng Thầy thấy rằng thầy cũng có sự quyết
tâm rất lớn do giữ gìn đúng kỷ luật. Nhưng có 1 lần Thầy có sai
phạm, nhưng mà cái sai phạm đó chỉ là trong khi thầy cố gắng thầy tu
tập thì Chơn Trí ở gần cái vách ở bên ho làm động, thầy giật mình.
Thì các thầy biết khi mà chúng ta mới tu tập, mới được an tịnh mà
có tiếng động lớn thì nó làm cho chúng ta giật mình, do đó thầy có
lỗi là thầy viết mấy chữ Xin giữ gìn dùm đừng có ho lớn, để cho thầy khỏi giật mình thôi,
mà Thầy không dám nói, Thầy chỉ viết mấy chữ thôi. Do đó Chơn Trí
cũng hiểu được điều đó cho nên sợ mình làm động huynh đệ tu không
được nên rời khỏi cái thất của mình đến cái thư viện cùng ở chung
với một người khác. Đó là biết mình không giữ được cho nên Chơn Trí
tránh khỏi để không làm động huynh đệ của mình, cũng là một cái tâm
tốt. Gần đây thì thầy Thiện Thuận nỗ lực cố gắng tu tập có nhiều
kết quả.
Thầy xin trình
bày để quý thầy thấy con đường thiền định nó không đơn giản như
chúng ta tưởng. Nhưng quý thầy đừng nghĩ rằng mỗi người đều có
những trạng thái tu tập nó giống nhau đâu, nó khác nhau, nhưng rút kỹ
kinh nghiệm nếu lỡ có giống nhau thì chúng ta biết cách mà sử dụng,
chứ không khéo chúng ta sẽ rất là nguy hiểm. Quý thầy đừng nghĩ
rằng khi mà nghe tuyên bố thì quý thầy xúm lại hỏi thầy Thiện Thuận
điều này thế kia thì rất tội nghiệp cho thầy, vì con đường thầy đang
đi mà thầy phải giữ độc cư trọn vẹn như Minh Tông, không thể nào mà
khác hơn được mà đạt đến sức thiền định này được. Bởi vì cái sức
thiền định của đạo Phật là phải tịnh chỉ các hành, ngưng hơi thở
hoàn toàn như một người chết, không thể nào giống như một người còn
sống, còn ngủ mà nhập định được. Cho nên cái đặc biệt như vậy, gần
đây thầy đã trình bày cho Thầy thấy như có lần thầy tịnh chỉ các
hành và hơi thở thầy ngưng, ngưng hoàn toàn. Thầy biết rất rõ chứ
không phải thở nhẹ đâu, không hơi thở thầy biết, thở nhẹ thầy cũng
nhận biết, nó ngưng thầy cũng biết rất rõ. Nhưng rồi tới chừng khi
mà hơi thở nó ngưng thì nó kéo cái thân của thầy nó cúi xuống thì
thầy thấy nó ngưng hoàn toàn, hơi thở ngưng mà cái thân của thầy cúi
mọp xuống, trong lúc đó nó tự động khi mà nó ngưng hoạt động nó
lại kéo thân thầy cúi xuống, nó cứ ngắc lên, thì thầy cố sức thầy
xả, thì xả được có nửa thân người, còn nửa thân nó cứng ngắc, nó
không xả được. Lúc bấy giờ thầy mong có người nào đi ngang qua, thầy
kêu người đó đến gặp Thầy để cứu thầy. Nhưng trước khi mà thầy tu
tập thì Thầy cũng đã nhắc nhở là cái pháp hướng là giúp thầy
nhưng lúc bây giờ thầy không còn nhớ, thầy không còn nhớ, thầy không
còn cựa quậy được nửa thân. Hai cái chân của thầy, nửa thân người ở
dưới thầy không cựa quậy được cho nên từ đó thầy cứ hít thở, thầy
dùng mũi thầy hít thở thì nó lại gươm lên, nó chết lên, tức là nó
ngưng lên, nó làm cho thầy chết lên cao nữa, mà thầy giữ nhẹ nhàng
một chút nó tuột xuống, nó đứng đó, nó không chịu xả ra hết. Đó
là những cái khó mà hiện bây giờ quý thầy tu mà không có căn bản
thì sau này nó rất khó.
Bắt đầu Thầy
phải dùng cái miệng thầy, thầy xả, tức là thầy thở bằng miệng cho
nên sức tập trung, cái tâm của thầy nó không tập trung ở trong hơi thở
nhiều hơn, mạnh hơn cho nên nó không gươm lên, làm cho cơ thể nó ngưng
hoạt động lại, cho nên thầy thở bằng miệng, một lúc sau nó lại xả
ra. Đó là thầy chỉ tự động để cứu lấy mình chứ thầy cũng chưa
biết như thế nào hết.
Nếu mà trong lúc
đó mà theo Thầy dạy thì cứ giữ gìn hơi thở và khi nó xả được phân
nửa thân rồi, nhẹ nhàng hơi thở đó thì lúc bấy giờ chúng ta nhắc hơi
thở phải mạnh hơn 1 chút, nhanh hơn 1 chút và phần dưới phải hoạt
động trở lại…cứ nhắc như vậy thì tự dưng chúng ta ngồi thẳng thốn
như thế này, tự nhiên chúng ta cứ hướng tâm nhắc thì trong khi chúng ta
giữ cái hơi thở cho nó hoạt động trở lại, đừng để cho nó nhẹ quá
mà nó vô mạnh quá thì không được, cho nên chúng ta thở lại bình
thường từ đó nó sẽ xả lần và sống lại hết. Đó là qua những kinh
nghiệm mà Thầy đã tu tập Thầy biết rằng cái pháp hướng nó giúp cho
chúng ta vô định cũng như xuất định.
Nếu quý thầy mà
không lưu ý điều này thì lúc bấy giờ quý thầy nảy ra ý này nảy ra
ý kia, quý thầy xả thì cái điều đó có khi nó thành bại liệt cơ thể
của quý thầy. Bởi vì nó chết rồi mà bây giờ nó phải sống lại, tức
là nó ngưng hoạt động chứ đâu phải như chúng ta còn đang hoạt động
còn máu nó lưu thông thì tức là chúng ta muốn sao cũng được, còn đằng
này nó không lưu thông nữa, chỉ còn sức nóng giữ máu đông đặc thôi cho
nên chúng ta không khéo thì bại liệt cả thân người của chúng ta.
Do vì vậy chúng ta
chỉ cần pháp hướng và nương nhẹ hơi thở chúng ta mà thôi, mà thô quá
thì không được, mà nhẹ quá thì tập trung gôm lại thì nó lại ngưng
lại nữa thì như vậy chúng ta khó mà có thể xuất định được. Đó là
những cái quan trọng. Vì vậy hôm nay quý thầy thấy rằng trong chúng
ta có nhiều kinh nghiệm để giúp trên bước đường tu tập của chúng ta.
Thứ
nhất là chúng ta phải nương cái hạnh độc cư như thầy Minh Tông. Thứ hai
chúng ta phải nương cái hạnh của Mật Hạnh để ăn uống không phi thời,
những cái này là cái quan trọng trong đạo Phật. Thứ 3 là chúng ta
nương vào Chơn Huệ, là người biết xấu hổ để sửa mình từng cái lỗi
nhỏ. Chúng ta phải nương vào cái người biết xấu hổ. Nhiều
khi chúng ta không biết xấu hổ những cái lỗi của mình đâu. Làm rồi cứ làm hoài, làm hoài
mà không thấy xấu hổ.
Cho nên chúng ta ở
đây chúng ta có những gương hạnh mà để chúng ta theo đó để chúng ta
đi nốt quãng đường giải thoát mà Đạo Phật đã vạch ra để giúp chúng
ta thoát khỏi sanh tử luân hồi, chấm dứt sự sống chết của chúng ta.
Con đường rất là cao quý mà chúng ta thực hiện cho đúng thì mới đạt
được cái cao quý đó. Nếu chúng ta thực hiện không đúng thì không làm
sao mà chúng ta làm được, tu tập được con đường này. Cho nên mỗi hành
động mà của quý thầy tu tập được kết quả nó phải có thời gian để
chứng tỏ rằng các thầy đã thực hiện được. Như Minh Tông mà chứng
nghiệm được cái hạnh độc cư cũng trải qua thời gian, Thầy xác định
rằng người như vậy mới có thể tu thiền định nổi. Và người giữ cái
hạnh không ăn uống phi thời, giờ giấc nghiêm chỉnh mà người giữ như
vậy được thì sớm muộn người đó cũng thực hiện được con đường đạo
giải thoát này, đó là Mật Hạnh. Người mà biết xấu hổtừng sửa
những lỗi nhỏ mọn của mình, cố gắng không vi phạm nữa, người như Chơn
Huệ chắc chắn là sớm muộn cũng sẽ đạt được ở con đường này. Người mà
thực hiện thiền định mà để tịnh chỉ được các hành, làm chủ được sự sống chết
của mình mà gần đây nhất là đó Thiện Thuận.
Thì quý thầy đã
thấy trong chúng của chúng ta có những bậc có thể gọi là xuất
chúng, làm hơn các thầy khác, sống đúng các hạnh của Phật. Trong đó
mỗi mỗi chúng ta xét qua các hạnh của quý thầy đều có thể tương đối
nhưng mà chỉ những cái hạnh riêng, tức là đặc tính riêng của quý
Thầy, có đặc tướng riêng của mỗi người. Và cái đặc tướng riêng đó mà
sau khi dạy về Tứ niệm xứ thì Thầy sẽ dạy về đặc tướng riêng đó cho
quý thầy thấy rất nếu có thì giờ, còn không có thì giờ thì Thầy sẽ
tóm lược lại để cho nó đủ giáo án, còn nói lòng vòng thì nó rất
là nhiều, nói không bao giờ hết được.
Cho
nên hôm nay đến buổi giảng này Thầy muốn nhắc lại những cái gương
hạnh để trong chúng chúng ta còn hai tháng mấy nữa thì chúng ta cũng
sẽ rời xa Thầy, không có Thầy ở bên mà nhắc nhở. Vì có Thầy, Thầy
còn nhắc nhở các con cái sai, cái đúng, Thầy còn chăm nom được cái
này, cái kia. Khi mà xa Thầy chắc chắn là không còn ai nhắc nhở mình
nữa, như một đứa con đã mất mẹ, như một đứa con đã mất cha lấy ai
nhắc nhở mình trong khi đúng khi sai, rồi ai lo lắng mình trong khi đau,
khi bệnh thì các con phải cẩn thận trong thời gian còn ngắn lắm. Cho
nên cố gắng mà giữ gìn cho đúng những cái điều mà Thầy đã dạy,
những lời Thầy dạy là những lời vàng ngọc để cứu các con ra khỏi
cuộc đời đau khổ. Cho nên các con ghi khắc mãi ở trong tâm để cố gắng
sau khi không còn Thầy cố gắng thực hiện cho đúng cách, đừng để sai.
Lấy những kinh nghiệm, gương hạnh các bạn, của những người mà đã
thực hiện đúng, lấy đó mà làm gương hạnh tu của mình(BBT:CĐ,07A,B00:45:00) tiếp tục ở trên con
đường đời này. Không còn ai cứu mình, không còn chỗ nào nương tựa
vững chắc bằng những Phật Pháp, bằng những thân và tâm của mình để
cho mình lấy đó mình thực hiện con đường giải thoát mới được. Cho
nên phải ráng cố gắng mà vâng lời Thầy để tự mình cứu lấy mình chứ
không ai cứu mình được.
(BBT:CĐ,07B,B00:00:00)Đến đây Thầy xin chấm
dứt, quý thầy nhớ kỹ là lấy gương hạnh của huynh đệ mình, Thầy nói
ra đây không có nghĩa là để cho quý thầy ganh tỵ những người đó, mà
hãy lấy những người đó mà làm gương hạnh của mình. Đừng nhìn qua một
góc độ nào nhỏ mình cho người đó còn thế này, thế khác, mà mình hãy
thấy việc làm của người ta tốt để cho mình sửa mình, còn những
việc xấu của người ta thì mình nên đừng có nghĩ ngợi vì biết đâu đó
là những điều mà người ta còn tu tập, người ta chưa hết, chứ không
phải người ta thành Phật. Còn mình muốn thấy người bạn của mình là
như một bậc Thánh, đối với Thầy còn có những cái lỗi huống hồ là
những người huynh đệ của các thầy đang tu thì có những cái sơ sót mà
tu chưa hết, giữ gìn chưa trọn mà thôi. Nhưng người ta đã được trước
hơn mình những cái cao quý thì mình nên bắt chước những cái đẹp,
những cái đúng, cái tốt. Còn những cái sai thì điều kiện người ta
còn đang trên con đường tu, đừng lấy những cái sai đó mà chỉ trích
người ta thế này thế khác, mà trong lúc mình từ chuyện nhỏ, chuyện
lớn mình chưa làm được điều gì hết. Thì cái mà bươi móc, chỉ trích
như vậy tức là mình không biết sửa mình, mà cái lòng đó là cái
lòng xấu, cái lòng ganh tị. Thấy người tu được những cái đó thì
mình tìm những cái lỗi nhỏ mọn của người ta mình vạch ra để cho
thấy người ta sai, để cho người khác nhận ra thấy người đó Thầy nói vậy
chứ người đó còn lỗi chỗ này chỗ kia. Đó là con đường người ta còn
tu, tức là người ta còn lỗi chứ làm sao người ta hết được. Người ta còn
chút sai thì tuần tự trên bước đường tu thì người ta sẽ sửa lần cho
đến khi lậu hoặc người ta quét sạch được qua sức tu tập của người
ta. Nhưng người ta đã bước được những bước mà mình chưa bước được
thì mình hãy lấy những bước mà người ta đã bước đi mình làm gương
cho mình, đừng có lấy cái mà người ta còn tu chưa xong mà mình cho
toàn bộ người ta xấu hết.
Như các Thầy cũng
thấy nhìn ngoài đời mọi người thì người thì người nào cũng có cái
tốt, cái xấu chứ đâu phải toàn là người ta xấu hết đâu? Nhưng mình vơ
cả nắm, mình thấy người ta có một cái xấu, mình cho người ta là
người xấu hết thì không đúng. Cũng như trong quý thầy hiện giờ, chúng
ta coi vậy chứ chúng ta còn là người có tốt, có xấu chứ không phải
là xấu hết đâu. Do lấy cái tốt của người ta làm cái tốt cho tâm
mình để làm gương tu tập cho mình, để làm cho sự sửa mình bằng
những cái tốt của người khác. Rồi lần lượt người đó người ta cũng
thấy được cái xấu của người khác, người đó người ta sẽ sửa chữa
lại, người ta cũng sẽ trở thành người tốt hết.
Cũng như trong
chúng chúng ta bây giờ, có những người mà đã phạm phải những lỗi
chắc người ta không muốn điều đó đâu, không ai muốn điều đó, nhưng vì
thói quen của người ta sống ở ngoài đời người ta chưa có giữ được
thôi, chứ Thầy tin rằng những lời nói của Thầy là quý thầy cố gắng
hết sức thực hiện. Nhưng cái duyên có khi mình muốn vậy, mình muốn
giữ gìn được nhưng hoàn cảnh, đối tượng xảy ra làm chúng ta phải nói
chuyện hoặc là thế này thế khác, đó là ngoài ý muốn của quý thầy
chứ quý thầy đâu muốn vậy. Cái hoàn cảnh, trường hợp đó có người
bị bệnh thì bắt buộc chúng ta phải giúp đỡ người đó chứ chúng ta
đâu thể mà nỡ tâm mà làm ngơ được, hoặc người đó không biết máy móc
mà chúng ta biết máy móc thì chúng ta giúp cho người bạn của mình.
Do cái sự tiếp giao đó cũng làm cho mình động và người bạn kia
động, nhưng hoàn cảnh đó làm sao chúng ta làm ngơ được.
Đó là những điều
chúng ta phải xét thấy cái đúng, cái sai chứ không phải lúc nào chúng
ta cũng thấy hai người nói chuyện là chúng ta cho rằng họ thích nói
chuyện, không phải đâu, cái hoàn cảnh trường hợp đó làm cho họ mất
độc cư trong lúc đó là tại cái duyên của họ chưa đủ, nhưng họ biết
cố gắng họ khắc phục, họ giữ gìn hơn thì chắc chắn là họ sẽ độc
cư như Minh Tông chẳng hạn.
Đó thì hôm nay
những gì mà Thầy dạy chúng ta nhìn góc độ tốt của mọi người mà
chúng ta làm gương, chúng ta tu học đừng có nhìn góc độ xấu của
người mà chỉ trích người, phê phán người, điều đó thì chính chúng
ta là người xấu.
Vì vậy mà hôm nay
Thầy khuyên quý thầy hãy nhìn với đôi mắt tốt, đừng nhìn mọi người
với đôi mắt xấu mà làm cho tâm chúng ta bất an và làm chúng ta trở
thành những người xấu hơn, vì chúng ta thấy họ xấu thì tức là
chúng ta sẽ nói những điều xấu của người khác ra thì lúc bấy giờ
chúng ta trở thành người xấu.
Cho nên những điều
xấu là khi mà mình thân tình với người đó, mình nói người đó biết
nghe mình thì mình ngăn mình khuyên: Em làm như vậy hay Thầy làm như
vậy là sai nên sửa lại, không khéo Thầy thấy Thầy sẽ rầy thì như
vậy là mình biết thương người bạn của mình. Còn nếu mình thấy khả
năng mình nói họ không nghe thì mình làm thinh, đừng nói gì hết vì
nói thì người ta nghĩ rằng mình sẽ nói xấu người ta nhưng sự thật
người xấu là phải nói với người khác, nói về người mình nói cho
người khác biết, đó là người xấu. Còn người tốt thì người ta ngăn
mình, thấy mình làm cái chuyện xấu thì người ta ngăn mình, đó là
người tốt.
Trong khi các Thầy
cũng đã học người bạn tốt của mình là người ngăn mình không cho
mình nói hoặc không cho mình làm cái chuyện sai kỷ luật hay sai giới
luật, hay những hành động không tốt thì người đó là người bạn tốt
mình, nên tìm những người bạn đó để họ thẳng thắn họ chỉ bảo cho
mình những cái sai để cho mình sửa thì như vậy đó là người bạn tốt
của mình. Còn cái người mà thấy mình sai họ không có ngăn chặn, họ
để cho mình làm sai rồi họ đi nói với người khác để cho mọi người
cười chê mình thì đó là người không tốt.
Hôm nay Thầy nói
như vậy để cho quý Thầy thấy được cái điều đúng, điều sai ở trong
cuộc đời này mà lấy gương tốt của người khác bất kỳ, Thầy nói
trong chúng ta đều là có những người tốt hết chứ không có người nào
xấu. Vì mỗi người có cái tốt trong khía cạnh của họ nhưng những
cái mà họ chưa biết, họ còn lầm lạc họ xấu chứ không phải là họ
xấu đâu, họ sẽ là những người biết tu thì sẽ biết sửa chứ họ không
phải là những người thiếu sửa đâu. Mà đạo Phật là cái đạo biết
sửa mình, tu tập của đạo Phật là tu sửa chứ không phải là ngồi
thiền bằng cách này, bằng cách khác gọi là giải thoát, mà chính
sửa cái tâm của mình cho đến khi mình không còn lậu hoặc nữa, thanh
tịnh thì mình mới tịnh chỉ được các hành. Đó là vấn đề quan trọng
mà Thầy thường nhắc nhở các con rất nhiều. Tâm mà không tịnh, còn
giận hờn phiền não, còn thương ghét, còn bị ham muốn cái này cái
kia thì chắc chắn là quý thầy không tịnh chỉ nổi các hành trong thân,
không tịnh chỉ nổi được cái hơi thở. Mà phải sắp xếp như thế nào
để cho tâm mình dứt hết tất cả các duyên đó thì chắc chắn là quý thầy
sẽ đạt được cái sức thiền định của Phật dạy, tức là Tứ Thánh
Định, từ Sơ thiền đến Tứ thiền.
Đến đây Thầy xin
chấm dứt và trở lại vấn đề học tập.
Bây giờ trở lại
vấn đề học tập vừa rồi: chồng đối vợ có 5 điều mà Thầy dạy đến
cái chỗ ăn mặc tùy thời.
-
Bây giờ điều kiện thứ 4 thì trang sức hợp thời. Nghĩa là trong
thời đại của chúng ta, cái sự trang sức cho người đàn ông như thế
nào thì chúng ta phải ăn mặc, trang sức cho hợp thời đó. Nếu mà
chúng ta lè phè coi như mình không cần cái sự ăn mặc cho hợp thời,
trang sức cho hợp thời thì người vợ biết lo cho chồng thì rất buồn
khổ. Chồng mình ăn mặc ra ngoài, cách thức trang sức thì không có hợp
thời, làm cho người này chê cười chồng mình thế này thế khác. Do đó
cho nên người vợ mình ấy, trang sức không hợp thời thì người chồng mà
biết lo cho vợ mà thấy vợ mình lè phè như vậy, thời đại này mà bà
ta ăn trầu tếch toác hoặc thế này thế kia không có như bà già ngày
xưa thì nó làm cho người chồng thấy khổ tâm.
Do vậy khi mà
người chồng khuyên người vợ như thế này, nghĩa là không bắt buộc
người vợ mình phải trang điểm cho thật đẹp mà phải hợp thời trang
của nó, rồi trang sức cũng cho hợp cái thời đó, đừng quá lòe loẹt
như các cô gái trong thời điểm này, thái quá thì cũng không được mà
không có nên lè phè, không chịu trang sức, tèm hèm ấy thì người chồng
lần lần sẽ xa vợ và đối xử nhau nó cũng nhạt nhẽo đi. Cho nên người
chồng biết lo cho vợ mà người vợ không chịu nghe thì rất là khó.
-
Thứ 5 là giao phó việc nhà.Người chồng phải tin tưởng vợ mình,
giao phó tiền bạc hoặc giao phó việc nhà. Khi đi xa thì tin tưởng vợ
mình giao phó. Thầy nói thế này, ở đây là Thầy thấy có Chánh Đức
là có người vợ rất tin tưởng, cho nên khi vào đây giao phó hết cái
sự buôn bán, nhà cửa này kia cho vợ rồi yên tâm vào đây tu tập 3
tháng, rồi 5 tháng vẫn an nhiên mà không có thấy bận tâm lo lắng gì
hết là vì tin tưởng vợ mình đảm đương được cái điều kiện đó. Và
mình giao phó như vậy vợ mình mới đem hết khả năng của nó ra mà làm
tròn bổn phận khi mà chồng vắng mặt.
Người chồng mà
tin tưởng vợ mà giao phó như vậy thì người vợ rất là sung sướng,
còn cái gì mình cũng quản lý, cái gì mình cũng làm hết, sợ vợ
mình làm hư, làm hao, làm này kia thì tất cả những cái này người
vợ thấy mình sống như là một người đầy tớ, không có quyền hạn gì
trong nhà hết thì bà ta cũng rất buồn khổ, như vậy thì gia đình
không hạnh phúc.
Cho nên 5 điều đức
Phật dạy chồng đối với vợ thì rất là cụ thể và rõ ràng để tạo
hạnh phúc sống cho chính mình. Và vì vậy mà sống ở trong thập thiện,
10 điều lành mà Phật đã dạy mà chúng ta còn biết những cách thức lo
lắng, chăm sóc cho nhau. Chứ nếu chúng ta học 10 thập thiện không, mà
chúng ta không học những cách thức đối xử nhau như chồng đối với vợ
thì phải như thế nào? Chúng ta không học thì chắc chắn chúng ta không
biết, nhưng chúng ta đã học thì chúng ta biết. Nhưng có những người
không học mà họ đã làm được như trước đây chúng ta thấy Chánh Đức chưa
học mà đã làm được cái chuyện đó, đã giao phó việc nhà cho vợ con.
Thì các con thấy rõ ràng trong chúng ta cũng có thấy được những điều
Phật dạy rất thực tế và cụ thể vì vậy hạnh phúc gia đình rất là
đầm ấm.
Do
sự hạnh phúc gia đình đó mà nếu người vợ hiểu hơn một chút nữa thì
Chánh Đức sẽ tu hành rất tốt. Đừng có thấy gia đình của mình,
chồng mình đã lo lắng cho mình như thế này thế kia, nghĩa là ông đi
mất rồi thì chắc chắn là tui sẽ không còn người nào mà lo cho tui nữa,
thì chắc chắn tui buồn khổ vô cùng, không có người chồng nào mà xứng
đáng như là người chồng hiện giờ, giao phó cho vợ, rồi biết chăm sóc
từ cái ăn mặc, từ cái trang sức, nhưng luôn luôn lúc nào cũng không
cười cợt với vợ con bằng cách là dễ duôi. Phật
dạy đối với người chồng là phải luôn luôn có cái sự nghiêm nghị với
vợ con, đĩnh đạc, ăn nói tề chỉnh, vợ nó mới phục mình và kính
trọng người chồng, còn không khéo thì nó cũng sẽ không kính trọng. Lấy cái lễ mà đối với nhau, thì
ở đây Phật dạy Thầy thấy 5 cái điều này làm cho hạnh phúc gia đình
ngày càng tươi đẹp và an ổn nhất.
Bây
giờ đến cái phần mà vợ đối với chồng có 5 điều.Hồi nãy là chồng
đối với vợ, còn bây giờ thì vợ đối với chồng. Vậy 5 điều như thế
nào?
Người
vợ mà được giao phó, được chồng chăm sóc từ cái ăn mặc, cái trang
sức cho hợp thời trang, lấy cái lễ mà đối với vợ mình cho đàng
hoàng thì người vợ phải có 5 điều kiện thì người chồng mới
đối xử được. Còn
người vợ mà không có 5 điều kiện này thì chắc chắn người chồng
không thể nào đối xử như những điều ở trên được.
-
Một: Người vợ phải dậy trước chồng.
-
Hai: Phải ngủ sau chồng.Nghĩa là người phải lo lắng để chồng
mình làm việc này kia để cho ông ta ngủ trước mình, phải dọn dẹp ở
trong nhà đâu ra đó hết rồi mình mới đi ngủ. Mà thức dậy thì phải
dậy trước để lo nước nôi hoặc là nấu cái này cái kia để cho chồng
mình dậy có thực phẩm điểm tâm hay như thế nào, thì người vợ phải
dậy trước và ngủ thì ngủ sau. Ngủ sau như vậy để làm gì? Ông chồng
đi làm về mệt quá ông bật lưng ở trên giường ông ngủ mình, mùng màn
gì ông cũng không xả xuống thì mình ngủ sau mới thấy được điều đó,
chứ ngủ trước làm sao thấy được, do đó mình ngủ sau mình buông màn
cho chồng. Thì như vậy đức Phật dạy chúng ta thấy rõ ràng từ cái
hành động của người vợ mà đối với chồng như vậy làm sao người chồng
không lo cho vợ mình bằng mọi cách.
-
Ba: Nói lời hòa nhã.Luôn luôn người vợ không cộc cằn với chồng, luôn
dùng lời hòa nhã đối với chồng, thì như vậy làm sao mà ông chồng
không thương vợ mình.
-
Bốn: Kính nhường.Luôn luôn kính nhường chồng mình. Chồng mình có ý kiến
này, ý kiến kia thì mình nhẹ nhàng góp nhặt chứ không có dùng ý
kiến của mình hoặc là cái sự học hỏi của mình lanh lợi, rồi mình
lấn lướt chồng mình, chống trái lại thế này thế khác. Cho nên mình
luôn luôn kính nhường chồng mình bằng ý. Như thí dụ như chồng mình
muốn dời dọn ở trong nhà, cái bàn này đặt chỗ này, cái ghế kia
đặt chỗ kia thì mình cũng nên kính nhường cái ý kiến đó để cho vợ
chồng hòa hợp, mặc dù nó có trái với cái ý của mình.
-
Cho nên điều thứ 5 thì Phật dạy phải tùy thuận, mình phải tùy
thuận mọi ý đó. Cho nên kính nhường rồi còn phải tùy thuận. Nếu
mình tùy thuận mà không kính nhường thì trong lòng của mình không an
đâu. Cho nên mình kính nhường, chồng có ý gì thì mình nhường ý đó
cho chồng để chồng mình vui vẻ. Và đồng thời phải tùy thuận để tâm
mình nó xả, để nó không bị ý kiến của mình mà trói buộc, nó làm
cho mình bất an. Cho nên cái thứ 4 là mình kính nhường, cái thứ 5 là
tùy thuận.
Cái
thứ 6,ở đây có 6 điều chứ không phải 5 điều, Thầy nói lầm,
có 6 điều. Vợ đối với chồng có 6 điều mà chồng đối với vợ có 5
điều, các con ghi lại.
-
Sáu là sớm nhận lãnh ý của chồng.Nghĩa là chồng giao mình cái gì
đó thì mình nhận lãnh cái ý đó mình làm, không có sai ý chồng.
Nghĩa là chồng bảo bữa nay phải làm cái gì đó thì mình nhận lãnh
cái ý đó của chồng mình làm, chứ không từ chối bằng cách này,
bằng cách khác. Ví dụ như Chánh Đức vào đây thì người bạn đời của
mình nhận lãnh những cái việc buôn bán, hoặc nhà cửa, hoặc coi sóc
cho con cái thì như vậy đó là nhận lãnh cái ý của chồng.
Như
vậy Phật đã dạy chúng ta thấy nếu một người vợ mà đối với chồng
đúng 6 điều này thì gia đình đó rất là hạnh phúc. Như vậy chúng ta
phải nhớ những lời dạy này để mà giữ gìn cái hạnh phúc gia đình
của mình, để cho chúng ta thực hiện 10 điều lành mà tránh xa 10 điều
ác mới được. Còn nếu trong nhà mà nó không kính nhường, không tùy
thuận, không nói lời hòa nhã với nhau thì Thập Thiện chúng ta
có học nó cũng chẳng qua là học để mà chơi chứ không thể thực hiện
được; học để mà nghe cho vui chứ khhông thể nào mà thực
hiện được Thập Thiện vì chúng ta có những cách thức đối xử với
nhau, sống với nhau thì chúng ta mới áp dụng được thập thiện. Nếu mà
chúng ta sống mà không đối xử với nhau tốt như vậy thì Thập Thiện
chẳng qua là để mà trang trí cho thêm tủ kinh sách của mình chứ chẳng
ích lợi gì hết.
4.
Quan hệ với bà con
Đến đây là cái
phần có 5 điều thân kính đối với bà con.
Con người chúng ta
sinh ra thì có gia đình, có vợ, có con rồi có chồng, có con thì xung
quanh chúng ta có những bà con chứ đâu phải không có bà con. Thì
những bà con đó đối xử như thế nào? Thì ở đây Phật dạy chúng ta
cách thức đối xử. Có 5 điều mà chúng ta đối xử với bà con.
-
Thứ nhất là giúp đỡ tiền bạc cho những bà con nghèo, túng thiếu.Nhưng giúp đỡ
những bà con đó không có nghĩa là chúng ta cho, chúng ta giúp họ rồi
họ lấy họ làm họ không trả lại mình, như vậy không có nghĩa là
giúp đỡ, cái nghĩa đó là cho họ chứ không phải là giúp đỡ. Còn
giúp đỡ là giúp cho họ, rồi họ làm ăn họ trả lại cái vốn của
mình chứ không lấy lời một đồng xu cắc nào hết gọi là giúp đỡ. Còn
nếu chúng ta lấy lời thì không được gọi là giúp đỡ mà là cho vay,
nó khác đi rồi. Cho nên phải hiểu, cho là người ta không trả lại
mình, giúp đỡ thì người ta trả lại mình. Còn cho vay thì người ta
trả lại cái vốn của mình và cái lời nữa thì gọi là cho vay. Còn
ở đây giúp đỡ tiền bạc tức là cho người đó rồi người đó giúp đỡ
cho những người thân trong họ của mình rồi họ làm ăn có, họ trả lại
cái vốn đó cho mình, một năm hai năm hay 5 năm, 10 năm, tùy theo trường
hợp họ làm có họ trả, chứ chúng ta không vội vàng mà đòi gấp, như
vậy là giúp đỡ dòng họ của mình.
-
Hai là nói lời điều hòa.Tức là trong thân tộc của mình có
những sự xích mích nhau, có điều này thế kia thì mình dùng lời ôn
hòa, điều hòa làm cho thân tộc vui mừng, vui vẻ mà không có sự chống
trái nhau, không có sự hiềm khích nhau. Cái thứ 2 này là dùng lời
nói ôn hòa, nhã nhặn đối với nhau, điều hòa với nhau chứ không để
sự xích mích với nhau.
-
Ba: Làm việc lợi ích. Nghĩa là mình khuyến khích, cũng như là mình
góp ý cho người khác hoặc là mình chỉ cho họ cách thức để cho họ
làm cho có lợi ích cho họ. Cho nên cái thứ 3 này là chúng ta góp ý,
hoặc là chúng ta chỉ bảo những điều kiện làm, hoặc là chúng ta
hướng dẫn cho họ có những nghề nghiệp để họ làm họ sống trong thân
tộc của mình không có người thất nghiệp, không có người vô nghề
nghiệp cho nên họ không đói khổ. Hoặc là chúng ta giới thiệu cho họ
có những công ăn việc làm trong cơ xưởng này hoặc nhà máy kia, đó là
làm cho họ có những nghề nghiệp để cho họ sống mà không đói khổ.
-
Bốn: Chung làm chung hưởng.Nghĩa là có khi chúng ta thấy cái người
này họ không có vốn mà mình có vốn, mình biết bây giờ mình sẽ mở
một cái hiệu buôn hoặc là một cái nhà máy thì mình mời người bà
con của mình đến cùng nhau làm, làm không có nghĩa là mình trả tiền
công họ sòng phẳng tiền công không mà mình thấy công lao của bà con
mình làm chung nhau có cái lợi thì mình thưởng họ, hoặc là mình
chia cho họ có số để mà sống dư giả, chứ không nên mình cướp lấy mồ
hôi nước mắt của người. Cho nên ở đây Phật dạy: Chung
làm chung hưởng, nghĩa là cùng nhau làm thì cùng hưởng
với nhau chứ đừng đối xử người bà con mình như một người lao công,
một người công nhân làm cho xưởng chỉ biết ăn lương mà thôi. Ở đây chúng
ta đối xử với người bà con, ví dụ chúng ta làm giám đốc mà người
đó làm những việc gì đó, thỉ chúng ta thấy cái lợi của công ty này
của mình mà có lợi nhiều thì mình chia cho bà con của mình, cho họ
khá hơn một chút chứ không phải nội có tiền lương không, giúp đỡ họ
thêm để cho đời sống của họ không còn chật vật với số lương quá ít
ỏi.
-
Năm: Không hề khinh dễ.Tức là trong dòng họ của mình, dù cái người ngu
dốt, dù cái người có điên khùng, dù cái người như thế nào thì trong
dòng họ mình thì đừng nên khinh, đừng nên khinh bà con của mình vì
bàn tay chúng ta cũng có ngón dài, ngón ngắn. Trong thân tộc của
chúng ta cũng có người vậy, kẻ khác, người thì say rượu, người thì
bài bạc, chúng ta khuyên được thì chúng ta khuyên giúp họ chứ chúng
ta đừng khinh dễ họ. Nhiều khi mình lấy dòng họ của mình ra nói: Anh
của chú tôi, hay anh của bác tôi, hay em của chú tôi thì làm cái điều
này, điều kia, tầm bậy tầm bạ, nói ra người ta cười chê cho trong
dòng họ mình, chẳng có ích lợi gì hết.
Cho nên mình nói
như vậy là mình khinh người đó lắm, mình khinh người bà con mình
lắm, mình mới đem ra mình nói người này, người kia cho nên mình không
nên làm điều đó, cho nên mình không nên khinh dễ người nào hết mà
mình nên thương họ, mình nên thương dòng họ của mình hơn. Có những
cái mà họ chưa hiểu cho nên họ cũng có làm những cái phiền muộn ở
trong lòng thì mình nên thương họ, chứ đừng thấy họ như vậy rồi mình
khinh dễ họ như thế này, thế khác. Cho nên ở đây Phật dạy chúng ta
đối xử những người thân của chúng ta tạo cho chúng ta có một cái niềm
sống đoàn kết trong thân tộc của mình mà không có sự chia rẽ trong
đó.
Toàn bộ 5 điều
này nó đem lại cho gia tộc chúng ta được an vui, được hạnh phúc, trong
dòng họ biết thương nhau, biết chia sẻ nhau từng chút, từng chút.
Về
phần bà con cũng đối xử lại với mình và đối với những người trong
bà con như thế nào?
-
Thứ nhất là hộ vệ khiến cho không phóng dật.Nghĩa là ở trong
dòng họ của mình có người nào ham chơi hoặc phóng dật thì mình luôn
tìm mọi cách mình khuyên lơn họ đừng có nên chơi bời, đừng có nên phóng
dật mà hãy lo làm ăn, đừng có ham đi chơi, mà phải siêng năng làm ăn
để cho cuộc sống nó có đạo đức hơn. Còn mình phóng dật chạy theo,
đua đòi theo thế gian rồi tiêu phí tài sản trong nhà lần lượt rồi
nghèo đói, cho nên người bà con của mình thấy người ta siêng năng làm
thì mình khích lệ người ta làm, thấy người ta đi chơi hoang phí thì
mình nên khuyên người ta, giúp đỡ cho người ta để cho người ta trở về
con đường chính. Trừ ra mình khuyên mà họ không nghe thì mình đành
chịu. Cho nên mình không hộ vệ họ khiến cho họ đừng phóng dật.
-
Hộ vệ về sự phóng dật,nghĩa là người này họ đã ham mê cờ bạc, hoặc là họ phóng
dật theo khiêu vũ, họ thích đàn ca xướng hát thì do đó khi mà họ đi
như vậy thì sợ khi họ say mê sự phóng dật đó thì mình sợ có người
khác ganh ghét. Có thể khi đánh bài mà thắng thì người ta có thể giết
hại người bà con của mình, cho nên mình thấy vậy mình theo sát một
bên để mình phòng hộ cho người này để họ thoát khỏi sự hiểm nghèo
đó, gọi là phòng hộ về sự phóng dật. Người đó phóng dật, làm cái
chuyện gì đó mà mình khuyên họ chưa được, do đó mình phải phòng hộ,
giúp đỡ cho họ vượt qua những cái khó khăn, cái nguy hiểm của họ
sắp xảy ra, vì những người phóng dật là những người dễ bị người
khác đánh đập, dễ bị người khác uy hiếp, cho nên mình tìm cách để
mình hỗ trợ họ, để cho họ thoát ra những điều kiện mà họ đang
phóng dật.
Hộ vệ cho họ xong
như vậy thì chúng ta mới trở về cái phần 1 là khuyên họ, khuyến
khích họ đừng nên phóng dật như vậy, vì phóng dật nó xảy ra khổ sợ
như vậy.
Đó là người bà
con biết mình là người tốt mà hay giúp đỡ họ mà mình có say mê bài
bạc thì người bà con đó thường cảnh giác, đề phòng để giúp đỡ
người tốt là người bà con tốt, cũng như mình giúp đỡ người bà con
rồi người bà con biết mình là người giúp đỡ tốt: Anh này làm ăn
rất tốt, lương thiện nhưng vì có tiền có bạc mình mở ra công xưởng
này hay cái nhà máy kia rồi mình sanh tâm phóng dật. Do đó người bà
con đó được mình giúp đỡ, bây giờ họ sợ người giúp đỡ mình phóng
dật vậy thì sẽ bị du đáng nó đánh hoặc nó cướp hoặc nó giết cho
nên mình luôn luôn hộ vệ và khuyên giúp cái người này để cho người
này đừng phóng dật nữa gọi là hộ vệ về sự phóng dật.
-
Ba: Khuyên răn nhau lúc ở chỗ không người, nghĩa là chỗ vắng người.Nghĩa là khi
người bà con của mình từng giúp mình mà bây giờ anh này đang làm
việc ở chỗ nào vắng hoặc đi ngang qua cái truông nào vắng thì mình
khuyên rằng đừng nên đi ở chỗ đó, anh đi ở chỗ đó là nguy hiểm vì
nếu đi thì phải có em hoặc có ai nữa hoặc là anh em mình, phải
hai-ba người kìa thì anh đi qua chỗ đó anh mới yên tâm chứ còn anh đi
một mình không được. Đó là những lời khuyên những chỗ không người sẽ
xảy ra cho người bà con của mình. Đó là người được mình giúp đỡ họ
thì người đó phải có những hành động là giúp đỡ lại người đã
giúp đỡ mình, cho nên tình em trong dòng họ nó rất thắm thiết. Qua
những lời mà Phật dạy này thầy thấy nếu mình đối xử được như vậy
thì là thiên đàng chứ không phải địa ngục nữa.
-
Bốn: Thường khen ngợi nhau.Mình thường đem cái lời khen ngợi không
có nghĩa là mình khen ngợi bằng cách nịnh bợ mà thấy việc làm của
người này cũng như người kia mà tốt thì mình khen ngợi và mình
thưởng quà tặng để giúp cho cái sự tốt đó càng ngày càng tốt hơn,
chứ không phải mình khen để mình nịnh bợ. Khi người ta làm sai, khi
người ta bài bạc cũng khen không ngăn cản, cái đó là cái nịnh bợ và
mình chỉ những điều phóng dật cho người mà bạn mình từng giúp mình
để chạy theo phóng dật thì đó là mình không có hộ vệ phóng dật cho
người bạn mình, không có ngăn cản sự phóng dật đó. Thường thường
mình khen nhau là khen bằng cách mình thấy thật sự tốt, đúng thì
mình khen với nhau để mình sách tấn và mình khích lệ trên bước
đường làm ăn cũng như trên bước đường đạo đức, tu học như vậy. Cũng
như quý Thầy bây giờ nghe Thầy nói Minh Tông, Mật Hạnh, Chơn Huệ hoặc
là Thiện Thuận mà quý Thầy thấy: ờ những người này tu thấy có
đúng, Thầy nói những điều này mình nhận xét những vị này ở khía
cạnh này rất là đúng đắn. Vì vậy mình khen các vị đó, những người
mà tu tập như vậy thì rất là quý, phải chi mình cố gắng mình được
như vậy thì mình cũng được tốt, mình khen chứ không phải là mình chê
đâu.
Đó là những cái
mà mình phải học hiểu để mình biết lúc nào mình dùng cái lời khen
của mình cho đúng lúc và đúng cách.
5.
Quan hệ giữa chủ và người làm
Bây
giờ về cái phần mà chủ đối với tôi tớ,Phật cũng dạy
chúng ta thấy biết rõ 5 điều kiện mà người chủ đối với tôi tớ.
-
Một: Tùy khả năng mà sai khiến.Mình biết người tôi tớ trong nhà của
mình, làm công cho mình, khả năng họ tới mức độ nào đó để mình sai
khiến, đừng có sai khiến quá cái khả năng người ta làm không được,
làm sai, hư rồi chừng đó mình đánh đập chửi người ta thì rất tội.
Mình phải tùy khả năng của họ mình sai họ làm thì chắc chắn mọi
công việc đều là tốt đẹp, cho nên nó không làm cho mình trở thành
hung ác. Tức là mình sai người ta quá khả năng người ta làm không
tròn nhiệm vụ của người ta, rồi lúc bấy giờ trở thành những khẩu
nghiệp của mình trở thành hung ác, mình chửi mắng hoặc là mình sài
phí thậm tệ người ta, do cái chỗ đó mà mình không giữ được thập
thiện, cho nên mình tùy khả năng người ta mình giao cho họ nhiệm vụ
họ làm, với khả năng họ làm được thì họ sẽ làm tốt công việc. Do
đó mình không còn mắng chửi họ, không còn trách móc họ, cho nên mình
không có lời ác. Như vậy thì quý thầy đã thấy rằng, ứng dụng trong
thập thiện qua những điều mà Phật dạy từng chút, từng chút ở trong
cuộc sống hàng ngày không chung đụng từ chủ đối với tôi tớ rồi tôi
tớ đối với chủ như thế nào để mà chúng ta hiểu biết cho rõ ràng.
Từ đó chúng ta mới áp dụng vào thập thiện nó mới đúng đắn, chứ
còn nếu không khéo chúng ta khó mà áp dụng được Thập Thiện.
-
Hai: Tùy thời cho ăn uống.Nghĩa là chúng ta tùy cái thời mà cho
ăn uống, tại sao? Bây giờ người đó làm công việc đó nó nặng nhọc
quá, cái thời gian này phải vác cây, khiêng đá này kia thì phải cho
họ ăn uống nhiều hơn một chút. Còn bình thường họ làm những công
việc nhẹ nhàng như quét sân hay dọn cỏ thì mình cũng tùy cái lúc
đó mình cho họ ăn uống đúng với tiêu chuẩn của họ. Như vậy Thầy
thấy rằng ở đây Phật dạy chúng ta từ cái chỗ đối xử với tôi tớ,
từ cái cho ăn. Có khi mà chúng ta bắt tôi tớ làm quá nhiều mà cho ăn
quá ít, cái đó là không đúng. Cho nên ở đây Phật dạy chúng ta tùy
thời mà cho ăn uống.
Người ta làm nặng
thì phải cho ăn uống nhiều, hoặc là uống thêm sữa hoặc là nước chanh
đường hoặc là nước ngọt vì người ta đã tiêu phí nhiều ca-lo trong
người của người ta mà do công việc làm nặng nhọc, vì vậy mà mình
phải bồi dưỡng thêm cho người ta những cái chất để cho người ta phục
hồi lại sức khỏe của người ta. Nhiều người có tôi tớ bắt làm thôi
đủ thứ mà cho ăn kể như là, kham khổ rất là kham khổ, nhưng vì nghèo
phải đi làm tôi tớ người ta thì đành chịu. Nhưng mà người chủ họ
biết đối xử với tôi tớ như vậy thì tôi tớ chắc là kính trọng ông
chủ vô cùng.
-
Ba: Tùy thời mà thưởng công.Nếu mà ngày đó người ta làm công việc
nặng nhọc nhiều, ví dụ như người ta làm cái ngày hôm đó, công lao
của người ta làm nặng nhọc mà mình trả cho người ta như ngày làm
thường, ví dụ như Thầy ở đây Thầy nhờ một vài người đến đây phụ
với Thầy rẫy cỏ, công lao rẫy cỏ hàng ngày ví dụ: 20.000đ/ngày thôi
và đồng thời hôm nay Thầy lại nhờ họ phải đánh gốc mấy gốc cây
hoặc đào đất đập nền nhà hoặc nền chùa nào đó mà công lao của họ
đào miếng đất thì nặng hơn rẫy cỏ. Do vì xét thấy những việc làm
nặng nhọc thì chúng ta không không phải trả họ 20.000 mà phải trả họ
25.000 hay 30.000 để xứng với công họ làm, còn họ rẫy cỏ mình chỉ
trả họ 20.000 mà thôi vì cái rẫy cỏ nó nhẹ. Và đồng thời khi mà họ
làm nặng như vậy đó thì chúng ta có thể bồi dưỡng họ thêm những
thuốc bổ, hoặc là cho ăn nhiều hơn bằng cách cho ăn chất ngọt nhiều
hơn vì họ phải tiêu phí nhiều ca-lo ở trong người của họ, mồ hôi họ
ra rất nhiều vì họ làm nặng.
Cho nên Phật dạy
chúng ta tùy thời mà thưởng công, tức là chúng ta đừng có lấy cái giá
nhất định nào đó mà bắt người ta làm rồi không nghĩ tới công lao nặng
nhọc của họ. Thay vì người ta làm mình có một ngày mà sức người ta
phải phí một ngày rưỡi hoặc 2 ngày trong đó. Cho nên mình phải xét
thấy mà vì vậy người chủ mà đối với tôi tớ, đối với những người
làm công của mình đã như vậy thì chắc khi muốn làm gì nói một tiếng
nói mọi người họ sẽ đến làm không mà không bao giờ phải khó khăn đi
tìm người. Ở đây Phật dạy thật là tỉ mỉ.
-
Bốn:Khi những người tôi tớ của mình, những người làm công của mình
lỡ họ bị bệnh đau thì mình hãy thuốc thang cho họ, vì số tiền họ
làm hàng ngày thì họ đủ nuôi sống gia đình họ, nhiều khi họ bệnh
đau họ không có tiền thang thuốc. Do đó khi mà họ làm việc với mình,
họ là tôi tớ trong nhà mình, khi bệnh đau mình lo thang thuốc cũng như là
những người thân của mình trong gia đình, như cha mẹ mình vậy, hãy lo
lắng thuốc thang cho đầy đủ vì mọi người ai cũng sợ bệnh tật mà
trong khi họ nghèo khổ, họ đến làm tôi tớ mình thì chắc chắn mình
phải có bổn phận chăm sóc họ như chăm sóc đứa con của mình, mình
thương yêu họ cũng như thương yêu đứa con của mình. Cho nên khi thấy họ
nhức đầu sổ mũi, nóng lạnh thì mình mau mau lo thuốc thang, đau nặng
thì chở đi nhà thương chữa bệnh, chứ đừng thấy đau năng rồi thôi cho
họ về nghỉ đi, về đó rồi họ vừa là bệnh đau mà vừa đi nằm nhà
thương mà tiền thang thuốc không có. Vì vậy cho nên mình hãy cung cấp
cho họ tiền bạc hoặc là mọi thứ để khi họ đến nằm nhà thương trị
những bệnh nặng. Như vậy là khi bệnh thì lo thang thuốc cho họ, ở đây
đức Phật dạy như vậy, thì đó là một lòng thương của chúng ta đối với
những người tôi tớ trong nhà của mình, cũng như những người làm công
của mình.
-
Năm: Để cho tôi tớ có thì giờ ngủ nghỉ.Nhiều khi chúng ta
có tôi tớ chúng ta sai nó thôi làm đủ thứ còn vợ con của mình thì
ngủ lu bù, không có nghĩ ngợi gì hết, không có lo gì hết mà tôi tớ
thì bắt làm cho thật nhiều thì như vậy là không tốt. Ở đây Phật
nói: ờ có giờ nào cho tôi tớ mình nghỉ ngơi cho hẳn hỏi, chứ không
được bắt nó làm quá sức của nó, không cho nó nghỉ thì rất tội.
Đó là 5 điều mà
chủ đối với tôi tớ, là phải thấy được 5 cái điều đối xử này với
những người mà thấp hơn mình, nghèo hơn mình, khổ hơn mình mà mình
đối xử với họ như vậy thì chắc chắn là như mình đối xử với con
mình trong gia đình rồi, không còn là tôi tớ nữa. Qua 5 cái điều này
Thầy thấy rất rõ Phật dạy chúng ta đối xử với tôi tớ cũng như đối
xử với người con của mình chứ không phải đối với người xa lạ nữa.
Về
phần tôi tớ thì lấy 5 điều đối xử với chủ, nghĩa là phần tôi tớ phải
đối xử với chủ như thế nào? Chủ đã đối như vậy rồi thì nhiều khi
tôi tớ thấy chủ mình đã lo như vậy rồi thì sanh ra lười biếng không
chịu làm đâu. Ăn rồi ngủ, ngủ rồi đi chơi chứ không bao giờ làm đâu
thì điều đó không đúng, cho nên ở đây tôi tớ phải lấy 5 cái điều mà đối xử với chủ mình.
-
Người tôi tớ thì phải dậy sớm,chứ không phải thấy chủ mình đối xử
tốt với mình như vậy, tới trưa trờ trưa trật mới dậy thì không được,
phải dậy sớm lo những công việc mà hàng ngày chủ giao cho mình, mình
phải lo dậy sớm để làm cho hết những công việc.
-
Hai: Làm việc phải cẩn thận.Nghĩa là đâu phải ra đó, việc gì nó
phải làm cho cẩn thận việc nấy, không khéo lụp chụp rồi nó bể đồ
hoặc là hư hao cái này kia của chủ, cho nên làm việc phải cẩn thận.
-
Ba là của không cho thì không lấy.Nghĩa là mình ở trong nhà của chủ
không được ăn cắp đồ của chủ, hoặc tiền hoặc vật dụng khi mình muốn
cái gì đó mình lén lấy, thì cái điều đó không được. Chừng nào chủ
mình cho thì mình lấy mà không cho thì không lấy. Người tôi tớ phải
đối xử với chủ như vậy, coi tiền bạc của chủ như là của mình, phải
bảo vệ giữ gìn, không được trộm lấy của chủ.
-
Bốn làm việc có thứ tự.Nghĩa là làm cái việc nào trước,
việc nào sau, sắp xếp đâu ra đó, ngăn nắp hẳn hoi đàng hoàng. Trong
nhà chỗ nào cái gì, cái gì thì đặt ngay thứ tự của nó, không được
làm nó rối trật tự. Chẳng hạn như bây giờ người ta đặt cái bộ sa
lông như vậy, cái mình quét dọn mình đưa bên đây, đưa bên kia, mình
không sắp xếp lại thứ tự, khi có khách đến thì bàn ghế nó ngổn
ngang trong phòng thì như vậy là thiếu thứ tự, thiếu ngăn nắp. Cho nên
làm việc gì người tôi tớ phải có ngăn nắp, sắp xếp lại nó đâu ra
đó, thẳng, chứ không được mà bừa bãi, không được lộn xộn, đồ đạc
không được thiếu trật tự ở trong nhà.
-
Năm: Thường phải khen ngợi danh đức của chủ. Chủ mà đối xử với mình như vậy thì mình phải
ca ngợi cái đức của người chủ. Người chủ tốt quá, đối với người
tôi tớ trong nhà mà xem như con, như người thân của mình ở trong nhà.
Qua 5 cái điều mà người chủ đối với tôi tớ thì chúng ta thấy rằng
quá tốt, không thể nào mà tưởng tượng được. Vì vậy cho nên chúng ta
là người tôi tớ lấy những danh đức, cái đức tốt của ông chủ mình
thường khen ngợi với người này, khen ngợi với người khác, chủ tôi là
người rất là nhân đức, đối xử với tôi như con ở trong nhà, luôn lúc
nào cũng xem là một đứa con mà không bao giờ mà bạc đãi chúng tôi
một cái gì hết. Đó là mình khen ngợi danh đức ông chủ.
6.
Quan hệ giữa người Phật tử và bậc tu hành, hiền đức
Người
Phật tử đối với những bậc tu hành, hiền đức có
5 điều.
Nghĩa là người
Phật tử mà đối với những bậc tu hành, nghĩa là mình không phải là
đệ tử của vị Thầy đó, nhưng mà mình đối xử với những bậc tu hành,
hiền đức, ví dụ như bây giờ HT Tâm Tịnh ở ngoài Hà Nội, HT có những
đức tính hiền lành, những đức nhẫn nhục, những đức tu hành, những
đức giới luật, do đó mọi người Phật tử không phải là đệ tử của HT
nhưng vẫn là phải có sự đối xử với HT cho đúng cách. Cho nên Phật
dạy: Người Phật tử phải đối với những bậc hiền lành, những bậc đức
giới, những bậc thiền đức thì phải đối họ như thế nào?
-
Một: Thân luôn luôn, cái hành động của thân luôn luôn đến các vị đó
thì luôn luôn phải từ thiện.Nghĩa là thân chúng ta không được làm
động các vị đó, làm ồn náo ở nơi các vị đó ở, mà chúng ta phải
làm cho nó nhẹ nhàng, êm ái, luôn lúc nào cũng có lòng biết thương,
biết kính trọng các vị đó.
-
Hai: Phật dạy miệng nói từ thiện đối với những vị hiền đức, thiền
đức.Như
vậy thì chúng ta phải ăn nói với những vị đó lời lẽ nhẹ nhàng và
không được làm động trong chỗ các ngài ở, nên gọi là lời nói từ
thiện.
-
Ba:Ý nghĩ thiện. Ví dụ như HT có
giới đức rất là nghiêm túc, HT có những cái thiền đức rất là sâu
thì chúng ta nhìn thấy HT có những cái bệnh đau, khó khăn hoặc là nan
y đi thì chúng ta không lấy những cái đó mà chúng ta nghĩ rằng HT như
thế này, thế khác mà chúng ta hãy nghĩ HT là một người kiếp trước
đang có những hành vi nào mà bất thiện cho nên kiếp này HT tu hành, HT
phải trả nghiệp đó chứ không phải HT làm ác một điều gì để trả
nghiệp bệnh đau này.
Cho nên ý nghĩ
chúng ta là nghĩ thiện, HT là một người đáng kính nhưng HT mang thân
bệnh là do tiền kiếp của HT phải chịu trả cái nhân quả, không biết
chừng vì HT do trên bước đường độ chúng sanh mà HT trải qua những điều
ác để mà độ người, để cho người thoát khỏi thì HT hôm nay cũng phải
lãnh lấy những cái điều đó. Ví dụ như trên một chiếc đò qua sông
thì trong tiền kiếp của HT có gặp một bọn cướp ở trên sông, nó sẽ
bắt mọi người, giết hoặc cướp hết tài sản thì lúc bấy giờ HT vì
muốn phải bảo vệ một số người trên cái đò này thì HT phải ra tay để
giết tên này và khi giết tên này, mà khi giết tên này là vì mọi người
cho nên HT cũng phải thọ lấy cái thân của mình một hậu kiếp sau, để
rồi nằm trên giường bệnh trả những cái đau đớn khi mà mình đã đánh
và giết tên cướp này. Thì luật nhân quả khi mà giết người thì không
thể nào thoát khỏi sự đau khổ này. Mặc dù mình làm thiện, tức là
mình sẽ hưởng được những phước thiện của nó. Ví dụ như những người
ở trên thuyền này đã bảo vệ được tài sản, của cải không mất và
sinh mạng họ không mất thì kiếp sau họ sẽ trở thành những người đệ
tử thân tín, luôn luôn cung cấp cho HT tất cả cuộc sống đầy đủ, thì
đó là những nhân thiện thì HT phải thọ hưởng, mà cái nhân ác thì HT
cũng phải chịu đau đớn. Do đó chúng ta đừng thấy HT bị bệnh đau mà
cho rằng HT làm điều ác, điều này kia, trước mặt chúng ta thấy HT giữ
gìn giới rất nghiêm túc, thiền định rất sâu, mà HT vẫn yên vui trong
cơn bệnh của mình, không thấy có cái gì thay đổi, chúng ta đừng lấy
cái bệnh của HT mà nêu lên những điều xấu của HT thì như vậy chúng ta
không có những ý nghĩ xấu không tốt, không thiện.
Do những điều mà
Phật dạy như vậy để chúng ta đừng xét qua một hành động nhỏ hoặc
một sự kiện xảy ra của một vị nào đó, một vị giới đức nào đó mà
chúng ta đánh giá họ một cách lầm lạc làm cho lòng cung kính của
chúng ta không giữ trọn được, nó thiếu sự cung kính đó, nó làm cho
chúng ta mất niềm tin đối với những bậc thiền đức đó là chính chúng
ta có ý nghĩ đến điều ác của người mà làm chúng ta không được nương
theo những cái đức hạnh trong hiện tại của người, mà chính cái hiện
tại của người có những đức hạnh đó để giúp chúng ta tu tập trên con
đường của đạo, làm chúng ta được giải thoát. Mà trái lại chúng ta
nghĩ quấy một điều là những hành động đức hạnh của vị đó sẽ tiêu
tan trong đầu óc của chúng ta. Cho nên đức Phật dạy cái phần thứ 3 này
là ý nghĩ phải thiện, nghĩa là luôn luôn chúngta lúc nào cũng nghĩ
thiện đến những bậc thiền đức này, chứ không được nghĩ ác đến
những bậc thiền đức này.
- Bốn:
Đúng thời cúng dường.Ở đây đức Phật dạy những bậc thiền đức đó không
phải lúc nào chúng ta đem cúng dường là được hết đâu, phải đúng
thời. Bây giờ Thầy đang mặc cái bộ y áo này, chưa có rách mà quý Phật
tử đem đến cúng dường Thầy thì cái đó là cái sai, làm cho Thầy không
giữ được giới hạnh của mình, phải khi nào thấy cái y áo của Thầy
rách bưa hết rồi, không thể nào còn xài được nữa, cho nên mình về may
cái y áo mới, mình đến, mình dâng cúng dường cho bậc hiền đức đó.
Đó là cúng dường đúng thời. Còn cúng dường không đúng thời thì cái
vị đó sẽ trao cái y áo này cho một người khác, cúng dường cho một
người khác, chứ vị đó có nhận cũng nhận tâm mà thôi chứ không xài
cái y áo đó được là vì một người tu sĩ phải tiết kiệm tối đa,
chừng nào mà rách mặc không được nữa rồi thì mới bỏ, mới nhận cái
mới, còn quý Thầy thấy những bậc thiền đức luôn luôn lúc nào cũng may
y, may áo cúng dường cho quý vị quá nhiều, chất cả rương, ngập cả
tủ thì cái đó là cái cúng dường không đúng thời.
Cũng như Thầy ăn
cơm ngọ ngày một bữa, sau cái bữa ăn cơm ngọ rồi thì có người đem
đến cho Thầy 1 ly sữa để cúng dường Thầy thì cái ly sữa này là ly
sữa phi thời, cho nên cúng dường không đúng thời. Cũng như bây giờ
buổi chiều, có một người đến dâng Thầy một dĩa bánh, xin Thầy thọ
cái sự cúng dường này của con thì đây là không bao giờ Thầy thọ dụng
những cái này vì cúng dường không đúng thời. Đó quý Thầy thấy như
buổi sáng này chưa phải lúc ăn mà người khác làm cho Thầy 1 tô mì
hoặc là một cái bánh hoặc là ly sữa để cho Thầy ăn thì cái đó là
cái cúng dường không đúng thời. Quý thầy hiểu, cúng dường đúng thời
là lúc bấy giờ Thầy đang thọ trai buổi trưa, đúng ngọ, lúc bấy giờ
con xin cúng dường Thầy cái bánh, Thầy thọ trai và Thầy ăn luôn thì
đó là đúng thời. Thì Thầy nói như vậy để quý Thầy thấy cái sự
cúng dường của người cư sĩ, tức là người Phật tử hay cúng dường phi
thời làm cho vị thầy mình phi thời phạm vào giới, cho nên cúng dường
đó là cúng dường không đúng, cúng dường cho đúng thì tức là nó
không phi thời. Cũng như vừa rồi ở đây Thầy thuyết giảng thì mấy cô
cũng nghĩ là Thầy nói cũng khan tiếng cho nên làm một ly nước chanh
đường để đây để cho Thầy thấm giọng từ từ để mà Thầy thuyết giảng,
nhưng khi Thầy tưởng một ly nước suông thôi, không ngờ là Thầy ngậm vô
miệng một miếng Thầy nghe cái chất ngọt và cái chất chua của chanh,
lỡ ngậm làm sao Thầy nhổ ra được, thôi Thầy đành nuốt nhưng mà Thầy
nghĩ rằng người phật tử cúng dường Thầy trong lúc này không đúng thời
cho nên Thầy không uống mà Thầy xin cho Thầy 1 ly nước khác mà lúc
bấy giờ các con có nghe trong băng Thầy có nói đó, bảo lấy cho Thầy
cái ly đó, lúc đó Thầy đã ngậm vào một miếng nước chanh có pha
đường trong đó. Thầy thấy cái giờ đó không phải là giờ uống nước
này mà mình uống nước này tức là phi thời, giữ không đúng ăn uống
của một người tu cho nên cúng dường như vậy là cúng dường phi thời.
Và vì vậy Thầy không nhận ly nước này tức là Thầy dạy cho họ 1 bài
học là cúng dường đúng thời.
Ở đây Phật dạy cho chúng ta thấy rằng cúng dường đúng thời
là phải đúng lúc, về ăn uống thì phải đúng ngọ, về áo thì phải
rách, về nhà cửa thì phải lũng nát không còn dột, không còn cái
chỗ mà ẩn thì chúng ta cúng dường cho vị Thầy đó lá hoặc là cây để
sửa lại. Còn bây giờ nhà của vị thầy đó không có mưa ướt, mà không
có nắng, không có gì hết mà đem tiền xin cúng dường để cất chùa,
cất này kia, điều đó là cúng dường phi thời không đúng cách cho
những bậc thiền đức này vì những bậc giới đức và thiền đức này
thì họ không bao giờ mà nhận cái sự cúng dường phi thời đó. Cũng
như các con thấy tiền bạc mà cúng dường cho một bậc thiền đức hay
là giới đức thì làm sao họ nhận tiền bạc đó. Mà rất là phi thời,
nhận tiền bạc đó rất là phi thời. Phật dạy chúng ta chỉ nhận thực
phẩm mà thôi, nhưng vì muốn cúng dường điều đó thì Thầy có một
người cư sĩ hoặc là cái chỗ nào đặt đó thì cứ đem đến đó mà cúng
dường thì không phải là cúng dường tiền bạc cho Thầy mà cúng dường
cho chư Tăng để cho người ở đó người ta sử dụng cái tiền bạc đó(BBT:CĐ,07B,E00:44:01)
người ta mua thực phẩm, người ta làm ra cái thực phẩm để (BBT:CĐ,08A,B00:00:00)người
ta dâng lên, người ta cúng dường cho chư Tăng thì trong đó có Thầy, vậy
nó mới là đúng thời, còn nếu mà cúng dường không đúng thời tức là
không có đúng cách.(BBT:CĐ,08A,E00:00:19)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét